Sunday, February 14, 2021

Thương em!

(Ảnh: Pinterest)

Tôi sợ những giọt nước mắt vô thức rơi xuống khi bắt gặp những ký ức cũ. Những ấm áp từ vòng tay khăng khít vốn chỉ dành cho mình nay lại biến mất không còn chút vết tích. Chính những khoảnh khắc con người ta phải rơi nước mắt một cách tức tưởi và ấm ức như thế tôi thường thốt lên trong lòng hai tiếng “Thương em”.

Đây không phải sự thương hại, mà tôi thương họ thật lòng. Bởi tôi có thể đồng cảm được với những nỗi đau ấy. Nhưng tôi còn thương họ hơn khi chính họ không biết cách làm sao để vượt qua câu chuyện buồn bã của mình.

Tại sao lại phải sống trong dằn vặt như vậy? Không thể gác lại quá khứ để sống cho hiện tại và tương lai sao? Hay người đó quá tốt? Nếu thật sự họ tốt như vậy thì ta đã không đặc biệt gọi họ là “người cũ” rồi!

Những điều đã qua đừng nghĩ lại quá nhiều, cứ ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm chìm đắm trong những tuyệt vọng đó để làm gì? Người đã rời đi sẽ không bao giờ quay lại chỉ vì chúng ta còn vật lộn trong nỗi nhớ về họ đâu! Tôi biết một cô gái, người cũ của cô ấy liên hệ nói chuyện với cô ấy cũng bởi cô ấy đã quên được quá khứ. Chỉ vậy thôi. Và giờ họ là bạn của nhau, không hơn không kém.

Suy cho cùng, cố chấp chỉ khiến chính mình rơi vào một vòng quay luẩn quẩn, mãi không bước ra ngoài được mà thôi. Hãy dừng lại, nhắm chặt đôi mắt, đặt tay lên tim để cảm nhận điều ta thật sự cần lúc này là gì. Lúc đó đáp án sẽ hiện ra.

Phía trước là cả một bầu trời tươi sáng và trong xanh, hà cớ gì cứ đứng mãi trong khoảng trời giông bão của những ngày xưa cũ.

Hãy để từ “Thương em” được nói ra khi người ta dành tặng cho mình với một tình cảm tích cực, là sự yêu thương thật sự, chứ không còn là lòng thương xót của một người đồng cảm với nỗi đau khổ của mình nữa.

Nó không đáng!

Gi 

(14/02/2021 - 11:50 pm)

No comments:

Post a Comment