Khi mọi thứ trở nên rõ ràng hơn, hiểu được lý do vì sao người ta phải rời đi thì trong lòng lại quặn thắt. Bỗng nhiên tôi lại muốn ích kỷ ước rằng người ta đừng nhận ra lỗi lầm của người ta. Người ta cứ làm tôi hận, làm tôi ghét còn hơn. Cớ sao phải sáng tỏ mọi thứ để giờ đây bước tiếp không được, lùi lại cũng không xong. Còn dừng ở đó thì bản thân lại hoàn toàn không muốn!
Lúc mọi
chuyện không thể cứu vãn, tôi đã mong cầu ông Trời như thế này, tôi mong mình
có thể hiểu tường tận mọi thứ. Và rồi sau một khoảng thời gian dài trôi đi,
chúng tôi gặp lại nhau. Tôi và người đó thấu hiểu lẫn nhau hơn thì tôi lại ghét
phải chấp nhận lý do đó. Dù là lý do gì thì cũng là lý do mà đến cuối cùng tôi
và người đó phải chấp nhận rằng chúng tôi không thể bên nhau.
Là sai ngay từ
khi bắt đầu. Đó là điều tôi không muốn thừa nhận!
Trái tim tôi đã
mong chờ mỗi ngày kể từ lúc chúng tôi xa nhau rằng, có một ngày nào đó khi mà mọi
nỗi đau lắng lại, cả hai sẽ một lần nữa nắm lấy tay nhau. Nhưng sự thật là khi
mọi thứ thật sự lắng lại, tôi và người đó lại phải bước sang một dấu mốc mới.
Đó là mối quan hệ có thương, có nhớ, có khát khao nhưng không bao giờ được phép
tiến tới.
Giá mà, chúng ta
có thể bỏ qua mọi thứ trên đời để bất chấp yêu thì tốt biết mấy. Tại sao lại có
quá nhiều rào cản, có quá nhiều chướng ngại? Người ta hay nói như thế này, chỉ
có tình yêu không đủ lớn mới sợ những khó khăn và thử thách. Chắc có lẽ, cả tôi
và người đó đều là những kẻ chưa thật sự hết lòng vì đối phương. Hoặc chúng tôi
quá lý trí. Hay là cứ liều gác lại hết những lắng lo đó nhỉ?
Như vậy liệu có hạnh
phúc không?
Tôi nên làm như thế
nào nhỉ?
Thế giới ngoài
kia bao la rộng lớn quá, chỉ hận bản thân quá bé nhỏ, vùng vẫy thế nào cũng vẫn
lọt thỏm trong vòng xoáy bộn bề của những nghĩ suy. Mong rằng, ở một tương lai
không xa, tôi sẽ trả lời được câu hỏi "Tôi nên làm như thế nào?".
Gi
(16/02/2021 – 03:04
pm)
No comments:
Post a Comment