Trên đường
chạy xe về nhà, mình dịch chuyển từng chút mới tới được ngã tư to và chuẩn bị rẽ
sang một cung đường khác. Tại ngã tư đó gió lồng lộng, mọi người dừng xe trước
tín hiệu đèn giao thông màu đỏ. Cái lạnh ngấm dần dần vào da thịt tê buốt.
Khi mạn
phía bên mình dừng thì phía khác được di chuyển. Ở phía ngược lại với mình, không
hiểu sao có chị đi xe máy đằng sau một chiếc ô tô bỗng bị ngã ra, có vẻ như chị
không phanh kịp hay lúc cua bị ô tô đụng trúng thì phải, mình cũng không rõ
tình hình cho lắm. Chị ngã lăn ra đường. Vì quá bất ngờ, mình hốt hoảng la lên “Ô”
một tiếng. Có một vài người chạy lại đỡ chị lên và dựng xe giúp chị.
Nhưng chị
không đi ngay mà cứ đứng lục gì đó trong túi. Một lúc sau thì chị lôi ra một
cái điện thoại. Hóa ra là chị gọi cho chồng chị.
“Em bị ngã
xe.” Hình như chị bắt đầu khóc. Mình có nghe thấy tiếng nấc.
“Đau lắm!”
Chị kéo váy lên vừa nhìn vào chân vừa như là đang chỉ chỗ đau cho chồng chị. Mà
kỳ thực chồng chị có ở đó để mà nhìn đâu!
Đèn đỏ chuyển
xanh, mình vặn ga và di chuyển theo dòng người, tiếng khóc ấy cũng xa dần và được
thay thế bởi tiếng động cơ xe. Những ồn ào của giờ tan tầm bắt đầu quay trở lại.
Cả quãng đường
đi mình nghĩ đến chị và bất giác cười. Mình thấy chị trẻ con, cơ mà cũng thấy
ngưỡng mộ vì chị có một người để khi xảy ra điều gì đó chị có thể ngay lập tức gọi
họ. Nghĩ về chị xong mình lại nghĩ về mình, một người con gái cô đơn giữa thành
phố rộng lớn, lúc nào cũng “Mình ổn!”, thì liệu có ổn như lời đã thốt ra.
Chắc có lẽ
mình quá mạnh mẽ rồi, hay mình sợ vào lúc mình cần nhất, mở lời muốn nhờ cậy hoặc
đơn giản là muốn tâm sự thì người ta lại từ chối và không mở lòng với mình! Cứ
như vậy, theo thời gian mình tập cho bản thân một thói quen phải cứng rắn dù có
chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Và tất nhiên kèm theo đó chính là mình luôn phải
chịu đựng mọi việc một mình.
Nếu một
ngày khi quá mỏi mệt mình mở lời thì họ có mở lòng với mình không?
Gi
(28/01/2021
– 08:58 pm)
No comments:
Post a Comment