Friday, June 11, 2021

Thất bại!

(Ảnh: Pinterest)

Hai từ "Thất bại" sao nặng thế?

Khi còn nhỏ "Thất bại" là khi không đạt điểm cao, là khi không ăn được món mình yêu thích, là khi không được xem chương trình mình muốn, là khi chẳng ai để tâm tới mình, là khi là một đứa trẻ cô đơn...

Khi ở các cấp học "Thất bại" là khi học thua bạn bè, "Thất bại" là khi bố mẹ đi mọi nơi khoe mình giỏi giang mà thực tế thì hoàn toàn ngược lại, là khi mà người bạn mình thương chẳng thương lại mình.

Khi lên các bậc học cao hơn, đại học, cao học, tiến sĩ thì "Thất bại" là khi chỉ biết học nhưng không hề sáng tạo, là khi nhận ra mình chọn nhầm ngành nhưng chẳng đủ cương quyết để từ bỏ nó và học lại từ đầu một ngành nghề tiềm năng và phù hợp với mình hơn. 

Trưởng thành hơn và đi làm chợt nhận ra "Thất bại" là khi nhìn xung quanh chẳng có ai bên mình, cô độc. "Thất bại" là khi phải ôm mọi thứ trong lòng, là khi nhận ra đến thứ gọi là chuyên môn mà bản thân cũng làm không tới, nhận ra mình thua tất cả mọi người. 

Thất bại.

Không vượt qua được mặc cảm của chính mình là một loại "Thất bại" tệ hại nhất. Lúc nào cũng giữ trong mình cái suy nghĩ bản thân mình tiêu tùng rồi. Bản thân mình ngu ngốc như thế này thì đáng sống một cuộc đời bất hạnh. 

Thất bại.

Khi đặt hy vọng vào nhầm người, khi nghĩ rằng có thể thấu hiểu được người khác nhưng hóa ra bản thân chẳng hiểu gì, bị dắt mũi, bị cô lập, bị coi thường.

Thất bại.

Một ngày nhận ra bản thân là người dễ bị cảm xúc chi phối. Dễ bị trầm cảm vì những điều tệ hại mà người khác mang đến cho mình! Đó là một loại "Thất bại" rất đau khổ. Tự trách, dằn vặt tâm can. 

Thất bại còn là khi để một vấn đề biết trước là "sẽ sai" lặp lại quá nhiều lần...

Ai rồi cũng trải qua thôi, cái gọi là "Thất bại"!


Gi

(11/06/2021 - 00:17 am)

No comments:

Post a Comment