(Ảnh: Internet)
Con nhỏ tôi
quen thương người nó thương vô cùng. Hai mươi lăm tuổi nó mới biết yêu đương là
gì. Nó nói với tôi rằng cảm giác nắm tay một người thật là thích, cảm giác ấy ấm
áp biết bao. Tôi chợt nghĩ thoáng qua, ấm áp rồi tới lúc nguội lạnh chắc sẽ nhớ
nhung và đau lòng lắm. Nhưng tôi chỉ nghĩ trong đầu mình và không nói gì với
nó. Bởi tôi biết với một người trong ánh mắt đang ngập tràn yêu thương như thế
kia mà nói với nó những thứ đầy đau khổ thì nó sẽ không bao giờ tin đâu.
Mỗi lần nó
và người yêu đi ăn, đi chơi nó đều kể cho tôi nghe. Đôi mắt nó lấp lánh như sao
trời, cả tâm hồn nó bừng sáng khiến cho tôi vốn là một người hay buồn bã cũng
thấy hạnh phúc theo. Nó vui tươi cả ngày trời, lúc nào miệng cũng hát những câu
ca về tình yêu đôi lứa.
Rồi có một
lần nó về nhà rồi gọi điện kể cho tôi rằng nó và người yêu cãi nhau. Lần đầu
tiên kể từ khi yêu đương người ấy, hai người mới xảy ra to tiếng. Nó nói người ấy
đã bỏ đi ngay trước mắt nó. Nó chạy theo nhưng chạy sao nổi với tốc độ của một
chiếc xe máy. Tôi nghe xong câu chuyện thì rất tức giận. Tôi ghét hắn, hắn là đồ
điên, bởi cho dù có giận dỗi như thế nào cũng không thể để người con gái mình
thương giữa đường xá đêm hôm như thế được. Lúc ấy còn là mùa đông đầy buốt giá
nữa. Tôi xót nó vô cùng. Liền bảo:
“Bỏ quách
thằng khốn đó đi! Thứ đàn ông gì mà yêu đương còn tệ hơn cả người dưng nước lã!”
Nó lập tức
bênh ngay:
“Chị điên
à! Anh ấy giận thôi, chứ bình thường không bao giờ đối xử với em như vậy đâu!”
Tôi tức
mình quăng một câu “Mù quáng” lại cho nó rồi cúp máy luôn. Đêm hôm ấy tôi chẳng
ngủ được. Trong lòng suy nghĩ linh tinh đủ thứ chuyện. Nhưng phần nhiều nghĩ về
hai chữ “yêu đương”. Và tôi lại nghĩ về chuyện của nó và người yêu nó, có vẻ
như phía người con trai kia đã có dấu hiệu của sự “nguội lạnh” mất rồi.
Thế nhưng
ngay hôm sau con nhỏ ấy lại gọi cho tôi, giọng nói lại vui tươi nhí nhảnh như
chưa có chuyện gì:
“Anh ấy hết
giận em rồi nha chị, hôm nay anh ấy còn đưa em đi mua đồ đẹp và đi ăn ở nhà
hàng Pháp, đồ ăn ngon ơi là ngon!”
Tôi thấy
yên tâm hơn, nói chuyện với nó vài câu rồi lại làm tiếp công việc của mình. Chắc
có lẽ tôi đã nghĩ quá nhiều, hoặc trong đầu tôi chỉ có cảnh chia ly, chỉ có những
mảng màu xám tối mà không có những mảng màu hồng hạnh phúc như trong đầu nó.
Cũng may tôi vẫn chưa nói quá nhiều cảm nhận của bản thân về vấn đề yêu đương với
nó, nếu không thì tôi đã làm một người đang dạt dào nhựa sống phải sống khổ tâm
như tôi rồi.
Ngày lại nối
tiếp ngày, câu chuyện tình yêu của nó và người con trai ấy vẫn ổn cho đến một
hôm nó gọi cho tôi như bao lần. Nhưng lần này nó khóc, vừa nói chuyện với tôi vừa
khóc, có khi còn chỉ nghe thấy tiếng nấc mà không nghe thấy bất kỳ tiếng nói
nào cả:
“Chị… chị
ơi…”
“Ơi, chị
đây, có chuyện gì thế em!”
“Em… anh ấy…
anh ấy muốn chia tay em!”
Một sự bất
ngờ ập đến trong lòng tôi, tôi cảm giác mình cũng đang nghẹn ngào theo nó.
“Sao… sao
cơ, hai đứa đang bình thường mà, hôm qua còn bảo sẽ đi du lịch trong miền Nam
cơ mà?”
“Anh ấy…
anh ấy làm người ta có… có bầu rồi!”
“Cái gì! Thằng…
thằng khốn ấy! Bây giờ em đang ở đâu, chị tới liền!”
Khi tôi tới
nhà nó thì mọi thứ ngổn ngang, có vẻ như đã có nhiều sự cãi cọ và giằng co ở
đây. Nó thì ngồi thu lu một góc, mascara lấm lem chẳng khác nào đồ bỏ đi. Tôi
ngồi xuống nền đất lạnh giá trước mặt nó, nắm tay nó và nói:
“Đứng dậy
lên giường ngồi cho ấm đã rồi có gì kể chị nghe, được không?”
“Chị ôm em
được không? Chỉ ôm thôi và đừng nói gì cả!”
Nó bỗng nói
rất lưu loát, không chút nghẹn ngào như khi nói chuyện điện thoại với tôi. Tôi
làm theo lời nó, vừa ôm vừa vỗ về tấm lưng nhỏ bé mong manh đang run lên của
nó.
“Chị ơi, cô
gái ấy là lỡ có bầu hay là vì yêu nên mới có bầu với anh ấy nhỉ?”
“Chị… chị
cũng không rõ!” Tôi thở dài và nó lại nói tiếp.
“Hay em chờ
cô ấy đẻ con ra, xin con cô ấy về nuôi. Như vậy em và anh ấy vẫn yêu và sống
cùng nhau được!”
“Em à, em đừng
như thế này nữa, chị biết em đang buồn nhưng việc cô ta có con với người yêu em
chỉ chứng tỏ duy nhất một điều rằng hắn ta là kẻ khốn, một thằng có dã tâm bắt
cá hai tay ngay từ đầu. Em hiểu không?”
Nó không
nói gì, khoảng không im lặng đó cứ thế trôi qua lâu thật lâu. Tôi ôm nó tới mỏi
hết cả cơ thể nhưng vẫn không muốn buông nó ra, bởi tôi biết lúc này nó cần một
người ủi an. Khi tôi đang gần như ngủ gật thì nó bỗng lên tiếng:
“Vậy tức là
ngay từ đầu thứ tình cảm mà em luôn tôn thờ là giả dối. Khi nãy anh ấy nói việc
họ quan hệ dẫn tới có bầu là chuyện ngoài ý muốn cũng chỉ là những lời nói dối?”
Bất giác
tôi chẳng biết phải trả lời nó ra sao.
“Em đã rất
thương anh ấy, là thương không phải yêu, là thứ tình thương mà em nghĩ rằng
mình… mình… em cũng… cũng không biết nữa…”
Nó bật khóc
òa lên. Vừa hét vừa khóc. Có lẽ khoảng thời gian từ lúc tôi bước vào tới giờ nó
chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ mà thôi. Tôi cảm nhận được nỗi đau đớn, sự ấm ức trong
lòng nó. Hai tay nó cứ bấu chặt lấy áo tôi, nước mắt ngấm qua cả chiếc áo chạm
vào da thịt tôi nóng hổi. Tôi không biết làm gì ngoài việc nói câu “Tất cả sẽ ổn thôi” và tiếp tục xoa lưng vỗ về
nó.
Ngày hôm ấy,
tôi cứ ôm nó như vậy cho tới tận khi nó khóc mệt và thiếp đi. Tôi lại tiếp tục
ôm nó cho tới khi nó tỉnh ngủ. Lúc đó là gần trưa ngày hôm sau. Con nhỏ thấy
tôi vẫn ở trong tư thế ôm nó thì giật mình kèm áy náy:
“Ôi chết… em xin
lỗi… chỉ là…”
"Có gì đâu,
em thấy ổn hơn chưa?" Tôi lo lắng nhìn gương mặt phờ phạc lấm lem và đôi mắt
sưng húp của nó.
"Sao mà ổn
được ạ. Em nghĩ là mình sẽ đợi anh ấy. Trực giác của em cho rằng cô gái ấy
không yêu anh ấy, thì có thể sẽ bỏ lại đứa bé và rời đi. Khi ấy em sẽ về bên
anh ấy. Chúng em sẽ hạnh phúc như lúc ban đầu!"
"Như lúc ban
đầu? Còn có thể như lúc ban đầu sao?" Giọng tôi nghèn nghẹn, có gì đó căng
tức nơi lồng ngực. Tôi thấy ấm ức thay cho nó.
"Không sao?
Chỉ cần anh ấy quay về bên em thì mọi chuyện dù có thế nào em cũng không ca
thán nửa lời!" Giọng nói của nó đầy quả quyết.
Tôi không biết
nói gì, tôi bảo nó đi tắm rửa, thay đồ rồi hai chị em đi ăn, đi uống cho khuây
khỏa. Tôi dành cả ngày làm việc hôm ấy để đi chơi và an ủi nó. Tôi không ngăn
nó chờ đợi cái con người tồi tệ kia bởi tôi biết khi con người ta đang nuôi một
hy vọng lớn thì tất cả những lời nói bên ngoài chả là gì hết. Họ sẽ không bao
giờ để tâm. Vậy nên tôi muốn để tự nó nhận ra. Dù cho trong lòng tôi cũng mong
rằng trực giác của nó là đúng, mong rằng hắn ta sẽ giàn xếp ổn thỏa với cô gái
kia và quay về bên nó. Nhưng mà chờ nhau, chờ được bao lâu và chờ đến bao giờ… liệu người mà nó đang chờ có xứng đáng hay không?
Bây giờ đã là hai
năm sau. Nó thi thoảng vẫn gọi điện cho tôi, kể rằng người nó yêu và cô gái kia
đã kết hôn, hai người họ có vẻ rất hòa hợp hạnh phúc. Tôi không nói gì nhiều chỉ
bảo nó hãy buông bỏ đi. Nó nhẹ giọng đáp lời:
"Em sẽ buông
thôi, nhưng em cần thêm thời gian!"
…
Gi
(12 :10 am –
08/01/2021)