(Ảnh: Internet)
Mùi bia nồng nặc, đếm sơ qua chắc cũng gần chục lon bia Sài Gòn... nhưng cô thấy mình tỉnh hơn bao giờ hết!- Anh ấy không yêu con bố ạ!
Ngửa cổ uống cạn một lon bia nữa, cô thẫn thờ nhìn bố mình.
Người bố vẫn kiên trì lắng nghe cô con gái tuổi đôi mươi lần đầu thất tình than vãn mà không nói năng gì.
- Anh ấy bảo anh ấy muốn tốt cho con...
Cô nôn ọe, chắc bia đang ngấm. Bố cô ân cần nâng cái chậu chuẩn bị sẵn lên giúp cô dễ dàng ói hết đám men trong dạ dày ra. Ông nhẹ nhàng vỗ lưng và hỏi cô con gái xem còn có thể uống tiếp không. Đây cũng là lời đầu tiên ông nói từ khi bữa tiệc bia của hai bố con bắt đầu.
- Con... con... còn tiếp được ạ.
Cô lấy giấy lau miệng và tiếp tục.
- Con ạ, nếu anh ta yêu con đã không bỏ con như vây. Con còn tiếc, còn đau khổ vì một người đã ruồng bỏ mình sao con gái ngốc nghếch?
Ông nhìn con đau lòng, ông kéo cô vào lòng vừa ôm vừa xoa đầu.
- Nhưng con còn yêu anh ấy, con nhớ anh ấy... và... và con đang cảm thấy không thể thở nổi!
Cô khóc nấc lên trong lòng bố. Cô biết bố mình sẽ lo lắm, nhưng lúc này cô không thể điều khiển được cảm xúc của mình. Không điều gì có thể ngăn được cô lúc này.
- Khóc đi con! Có bố đây mà!
Ông ghì chặt con hơn, những giọt nước mắt xót thương nơi khóe mi ông cũng lũ lượt rơi xuống. Ông thầm ước giá mà mẹ cô còn sống có lẽ sự an ủi của bà sẽ có tác dụng hơn. Ông bỗng thấy mình thật vô dụng...
- Con phải làm sao đây? Anh ấy... anh ấy không yêu con...
Tiếng nói nhỏ dần, cô say giấc trong vòng tay bố mình như ngày còn nhỏ, thật ấm áp và yên bình làm sao.
Người bố ôm trọn cô con gái bé bỏng trong vòng tay, ông thở dài rồi cất tiếng hát ru, âm thanh à ơi trầm ấm lan tỏa từ khoảng sân nhỏ bé ra khắp ngõ, xóm và vang lên tận bầu trời đầy sao. Đêm ấy ông không ngủ...
Vài ngày sau.
Bến xe đông đúc người qua lại, cô vẫy tay chào bố rồi quay đi len lén lau những giọt nước mắt. Hôm nay cô lại ra thành phố để tiếp tục học tập, làm việc và kiếm tìm hạnh phúc của mình. Nghỉ gần một tuần là quá đủ để cân bằng tâm lý sau một cuộc chia tay, cô tự nhủ. Nhưng khi tạm biệt bố để lên đường không hiểu sao cô không thể kìm lòng được, những giọt nước mắt ương ngạnh cứ cố chấp rơi mãi không thôi.
Bố cô đứng phía dưới biết con mình đang khóc thì lo lắng lắm, nhưng lần này ông quyết định vờ không thấy bởi vì ông biết một người muốn trưởng thành thật sự thì phải trải qua những cung bậc cảm xúc đó. Ông quay bước trở về, vừa đi vừa ngắm nhìn trời xanh rồi thì thầm "Em à, con chúng ta đang từng bước tự mình bước đi trên đường đời rồi, nhưng anh vẫn sẽ luôn bên con bé nên em hãy an lòng nhé!"
Thật vậy! Bất kỳ ai bạn gặp trong đời cũng có thể tuyệt tình xô bạn ngã duy chỉ có bố mẹ bạn luôn ở bên nâng đỡ và chia sẻ cùng bạn cho dù bạn buồn hay vui, cho dù bạn là người tốt hay kẻ xấu, người thất bại hay thành công... thì họ cũng không bao giờ bỏ rơi bạn. Thế cho nên chúng ta hãy can đảm bước đi dẫu phía trước có bao nhiêu khó khăn đi chăng nữa! Và hãy nhớ đừng bao giờ gục ngã vì bất cứ lý do gì!
Quỷ Quyệt
(2:05 pm - 12/05/2018)