(Ảnh internet)
Nếu có thể tôi thà rằng quên anh đi.
Anh giống như điều gì đó xa vời, anh và tôi không chung một thế giới. Mỗi đứa đều có khoảng trời riêng mà mình cần theo đuổi. Và cả hai đều không thể vì nhau mà buông bỏ thế giới của mình.
Nếu có thể cùng nhau bước tới phía đối phương thì tốt biết mấy. Nhưng không... chúng tôi khá giống nhau, đều cứng đầu và bảo thủ.
Nhớ lần đầu tiên tôi nhận ra mình yêu anh, tôi ngay lập tức hẹn anh ra quán trà sữa mà hai anh em vẫn đến khi rảnh rỗi. Tôi hỏi: "Nếu bây giờ em nói thích anh và muốn anh là người yêu em thì sao?". Anh trả lời: "Mình yêu nhau đi!" Thật nhanh và dứt khoát. Thế là hôm ấy thành buổi đầu hẹn hò của chúng tôi. Yêu nhau được một năm hay hơn tôi không nhớ nữa, tôi hỏi anh yêu tôi trước hay sao mà lần ấy tôi vừa ngỏ lời anh đã đồng ý. Anh siết chặt đôi bàn tay thon dài của tôi cười nói rằng anh định tuần sau mời tôi đi ăn, xem phim sau đó bất ngờ hôn tôi và tỏ tình, ai ngờ tôi lại nhanh chân hơn. Lúc ấy tôi nhìn sâu vào mắt anh để xem mọi điều anh nói có thật không hay chỉ là chuyện đã qua rồi bịa đại đôi điều lừa tôi thôi. Và tất cả những gì tôi thấy trong đôi mắt đen láy chỉ là sự chân thành. Một chút lay động hay áy náy của sự lừa dối cũng không có trong mắt anh. Tôi cảm thấy vui. Tôi hôn tặng anh một cái rồi hai đứa đi bộ về nhà. Tôi ước cuộc sống của mình cứ mãi êm đềm như vậy, chỉ có tôi và anh cùng niềm hạnh phúc vô bờ.
Một năm sau nữa qua đi, đứng trước sự lựa chọn vào Nam lập nghiệp hay tiếp tục ở ngoài Bắc với tôi anh đã chọn ra đi. Anh bảo tôi hãy đi với anh. Tôi đắn đo suy nghĩ hai ngày rồi từ chối anh. Công việc của anh thuận lợi khi vào Nam hơn thì tôi lại đang kinh doanh online với lượng khách lớn ngoài này thì sao mà đi cùng anh được. Tôi níu kéo anh mong anh nhường nhịn mình rồi hai đứa cùng phát triển.
Và anh chỉ bảo muốn chia tay... Trái tim tôi vỡ tan thành nghìn mảnh, nhưng tôi đồng ý để anh đi và không níu giữ anh nữa.
Nửa năm sau trên facebook của anh bùng nổ tin kết hôn, hình ảnh rạng rỡ của người vợ sắp cưới trong trang phục cô dâu khiến tôi một lần nữa tan nát cõi lòng. Chỉ là tôi dự định tháng sau vứt bỏ sự cứng đầu của mình vào Nam thăm anh và nói chuyện hai đứa. Nhưng lần này anh đã nhanh hơn tôi mất rồi...
Một năm nữa lại qua đi... tôi vẫn chưa quên anh. Buông bỏ một người sớm đã nguội lạnh tình cảm dành cho mình sao lại khó đến thế? Rốt cuộc là vì sao?
Ngoài giờ đi làm văn phòng, tôi vẫn tiếp tục công việc kinh doanh online và khi rảnh tôi lại đến quán trà sữa năm ấy, đến những nơi mà hai đứa từng hạnh phúc với nhau... Hóa ra tôi lại nhớ anh.
Từ ngày hay tin anh cưới tôi đã chặn facebook của anh đến nay được hai năm rồi. Tôi quyết định bỏ chặn và trong hộp thư tin nhắn hiện ra tin của anh từ ngày hôm ấy.
"Mai anh cưới. Anh muốn nói với em vài lời. Xin lỗi em.
Anh xin lỗi vì đã không thể bên em! Xin lỗi vì đã không thể từ bỏ sự nghiệp vì em! Xin lỗi vì đã bỏ đi khi em níu giữ anh! Xin lỗi vì từ nay về sau không thể dõi theo em nữa! Cô ấy đã có con với anh nên... lần này không thể tìm lại em nữa rồi! Anh đã định bỏ lại tất cả mọi việc để tìm em nhưng...
Từ ngày vào Nam không khi nào anh ngừng nhớ em. Anh luôn rượu chè bê tha. Lúc đó anh... say quá và đã... anh không ngờ lại khiến cô ấy mang bầu. Bây giờ anh chỉ biết xin em hãy tha thứ cho anh, đừng nhớ tới một gã tồi như anh nữa và hãy sống thật hạnh phúc nhé!"
Nếu có thể... tất cả mọi chuyện đừng là "dự định" thì tốt biết mấy. Và nếu có thể... tôi đã quên anh lâu rồi...
Quỷ Quyệt
(17:50 - 08/07/2017)
P/s: Chia sẻ vui lòng dẫn nguồn nha. Cảm ơn ạ.
Nếu có thể... tất cả mọi chuyện đừng là "dự định" thì tốt biết mấy. Và nếu có thể... tôi đã quên anh lâu rồi...
Quỷ Quyệt
(17:50 - 08/07/2017)
P/s: Chia sẻ vui lòng dẫn nguồn nha. Cảm ơn ạ.
No comments:
Post a Comment