Trái tim bé nhỏ!
Vừa bước chân vào nhà nó đã bị bất ngờ vì cái đĩa để cốc uống nước suýt chút nữa là bay thẳng vào mặt, may mà nó phản xạ nhanh và né người sang bên trái. Tiếng chiếc đĩa vỡ choang làm lòng nó trĩu nặng.
“Lại chửi nhau” – Nó nghĩ.
Cứ như không phải thành viên trong gia đình, nó đi lướt qua bố và anh trai nó đang mặt hằm hằm nhìn nhau, mặt nó lạnh như tiền.
- Con Trang! – Anh nó quắc mắt, nói lớn khi thấy nó dửng dưng về không chào hỏi.
- Làm sao? – Nó lạnh nhạt nói.
- Mày làm như chốn không người ấy nhỉ, không thấy người lớn ở đây à? – Anh nó hằm hè.
- Tôi mà chào thì anh và bố đang đánh nhau sẽ bị làm phiền đó.
- …
Anh nó nghe vậy liền lặng yên, và thật kỳ lạ sau câu nói không mấy hứng thú của nó, cả hai người đều mỗi người mỗi hướng, tản ra và không cãi cọ nữa. Trang thấy vậy vẫn thái độ ban đầu thản nhiên đi lên gác thay đồ. Có lẽ nó đã quá quen với cảnh chửi bới của anh Toàn và ông Hùng (bố nó). Không biết phải bao lâu nữa nó mới thoát khỏi cái cảnh gia đình “bạo loạn” như thế này.
***
Từ khi Trang khôn lớn và biết nhận thức nó luôn phải chịu những lời qua tiếng lại của họ hàng, làng xóm, nó đi đâu cũng bị bàn tán sau lưng. Họ nói về bố nó, nói ông không tốt bỏ vợ, rồi đi bồ sinh ra anh nó và nó. Thử hỏi trong cuộc đời một đứa trẻ, điều đau khổ nhất là gì? Chẳng phải đó là biết được mình là con hoang sao? Mẹ nó sau khi sinh anh Toàn và nó đã vứt hai anh em lại cho bố nó nuôi. Nó từ đó hận mẹ và oán trách bố.
Trang luôn phải tự túc mọi việc, vì nó hiểu bố nó thích con trai hơn con gái, nhìn cái cách bố chiều thằng anh trai đến hư đốn như vậy, nó vừa thương lại vừa giận bố. Có những khi nó bị ốm đi học về đã mệt, lại còn phải nấu cơm, đến bữa nói thằng anh bưng đỡ đồ ăn và bát đũa ra cũng bị bố la là “mày làm đi, anh nó là con trai sao phải làm mấy việc đó”. Thế là nó chỉ biết ôm uất ức thả vào màn đêm muộn khi tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ, để rồi khi sáng dậy nó vác cái mặt u ám cùng đôi mắt sưng húp lên lớp. Nó thấy hình như cả thế giới không còn một chỗ cho nó dựa vào nữa.
Tuy bố Trang cũng làm ăn được tiền của, nhưng làm đến đâu đều bị anh nó đục khoét thành ra sinh tính cáu bẳn, hay chửi bới. Những lúc thấy bố nó nổi điên hết than đến đập bàn đạp ghế vì tiền đang cạn dần nó đều nói:
- Tại bố cả thôi. Con đã nói bố đừng chiều anh Toàn rồi mà. Giờ bố tự chịu đi.
- Mày là con tao mà nói thế à?
- Con không muốn cãi nhau với bố như anh ta, đứa con luôn ngoan ngoãn bố chả bao giờ coi ra gì hết, lại cứ đi bưng bít những sai trái của thằng con mất nết thì giờ bố đừng mong con an ủi hay nói chuyện nhẹ nhàng. Bố sai rồi! – Trang nói hết những bực dọc trong lòng ra, khóe mắt cô long lanh đầy nước, chỉ cần một cử động nhỏ thôi là chúng sẽ lũ lượt kéo nhau rơi xuống.
- Bố… bố...! – Ông Hùng cảm thấy ngỡ ngàng sau lời trách móc của cô con gái mới mười lăm tuổi. Ông không biết phải nói sao, ông cảm thấy có lỗi vì thực sự chưa bao giờ quan tâm nó.
- …
Nó biết bản thân lại sắp yếu lòng mà khóc nấc lên nên nó bỏ mặc bố mình rồi chạy lên gác đóng cửa phòng ‘Rầm’ một cái rất to.
***
Nhận ra được việc nuông chiều con trai một cách sai lầm mà bỏ quên đi một đứa con tốt luôn bên cạnh, ông Hùng quyết tâm sửa sai. Ông bây giờ đối với Toàn không còn như trước, cố gắng bắt anh theo khuôn khổ, nhưng không được. Người xưa có câu ‘dạy con từ thuở còn thơ’, giờ Toàn lớn rồi, ông có muốn uốn nắn cũng không thể. Bất lực trước những gì mà mình đã gây ra, ông đành để mặc cho Toàn ngày càng xa vào con đường hư hỏng.
Năm tháng qua đi, giờ Trang đã là cô gái mười tám tuổi và đang học đại học năm nhất, còn ông Hùng thì ngày càng lớn tuổi.
Bây giờ nó không còn hận bố mình nữa, thay vào đó là tình thương. Nó đi học xa, giờ bố nó ở nhà lại suốt ngày cãi nhau với thằng anh bất tài, chắc ông mệt mỏi lắm. Cứ ba bốn ngày Trang lại gọi điện về hỏi thăm bố một lần. Lần nào ông cũng nói là ông vẫn khỏe và anh trai cô giờ đã ngoan lên nhiều rồi còn đang đi xin việc làm nữa. Nhưng sự thật thì không phải vậy…
Toàn ngày càng hư, suốt ngày về đòi tiền. Tháng trước cãi nhau với Toàn xong ông bị ngất và được họ hàng đưa đi khám, còn thằng con trai sau khi cãi láo đã bỏ đi luôn. Bác sĩ nói ông có nguy cơ bị đột quỵ vì bệnh tim, họ nói ông nên làm phẫu thuật, nhưng ông đã từ chối, chỉ xin điều trị bằng thuốc.… Bác sĩ đồng ý và có dặn không nên để bị kích động quá dễ dẫn đến tử vong. Ông nghe vậy có chút lo lắng, nhưng rồi vẫn nhận thuốc và về nhà. Giờ kinh tế khó khăn. Trang đang học đại học cần nhiều tiền, sao ông có thể làm phẫu thuật lúc này. Ông đã quá có lỗi vì để con gái phải chịu đựng tuổi thơ đau đớn và nặng nề như vậy, nếu còn khiến con không thể học đại học như nó mong muốn chắc có chết ông cũng không nhắm mắt được…
***
Nhưng cuộc đời đâu do ta tự quyết định. Một hôm Toàn về nhà cùng một đám bạn, chúng hút chích và tất nhiên anh cũng tham gia, bất ngờ bố anh về sớm thấy cảnh đó, quá tức giận… toan chửi bới nhưng chưa kịp nói gì ông đã quỵ ngã. Thấy vậy đám con trai đó bỏ đi hết, còn mình Toàn đang phê phê thuốc. Anh mặc cho bố mình nằm đó, một lúc sau tỉnh táo mới hốt hoảng gọi xe cứu thương.
Lần này bác sĩ báo động tình trạng nguy kịch của ông Hùng cho Toàn, họ nói bệnh tim của bố anh quá nặng phải thay tim. Hiện nay Việt Nam đã thành công việc ghép tim trên người, nếu có người hiến tim thì nên thay là tốt nhất. Toàn sợ hãi, gọi điện báo cho Trang cùng họ hàng.
Trên đường về nhà Trang lo lắng vô cùng, nó luôn cầu nguyện cho bố mình, nó thoáng nghĩ nếu không tìm được người hiến tim, thì nó sẽ bất chấp tất cả hiến tim cho bố. Suy nghĩ đó vừa đi qua chưa được năm giây thì một va chạm mạnh đã xảy ra. Chiếc ô tô khách mà Trang đang đi bị một xe tải chở hàng chạy quá tốc độ đâm vào. Xe khách bị lật và toàn bộ hành khách cùng lái xe, phụ xe đều bị thương nặng, có người tử vong tại chỗ.
Trang lúc này máu me đầy người, nó thở trong khó nhọc… nhưng nó thấy mình không đau đớn nữa. Nó cảm giác mình đang bay lên và trong phút chốc nó đã đứng bên cạnh giường bệnh của bố. Ông ấy vẫn hôn mê. Nó mỉm cười nắm lấy bàn tay chai sạn của bố và nói:
- Con xin lỗi vì luôn giận bố… bố hãy sống thật tốt với trái tim của con… - Rồi nó lại trở về với hiện tại.
Mùi máu tanh nồng bốc lên xung quanh cơ thể Trang. Nó cảm thấy có người đã lôi nó ra khỏi chiếc ô tô bị đâm nát, đặt nó lên cáng và đưa vào bệnh viện. Nó nói từng chữ thật khó khăn, chỉ đủ để cho cô nhân viên ngồi đối diện nghe thấy:
- Tôi muốn… hiến… tim… cho bố… tôi, hãy giúp… tôi… bác sĩ... – Nói rồi nó nhắm mắt, không còn thở nữa.
- Cô gì ơi, tỉnh lại đi… lái xe nhanh lên, cô gái này hình như nguy rồi! – Giọng cô nhân viên y tá run run hối thúc người lái xe.
***
Cuối cùng thì ông Hùng cũng tỉnh dậy sau ca phẫu thuật. Ông ngạc nhiên khi thấy Toàn ngồi đó, đón chào ông bằng nụ cười vui mừng:
- Con đã ở đây chăm bố à? – Giọng ông phấn khởi và thân mật hơn với cậu con trai. – Đừng nói em Trang biết…
- Bố ơi… - Toàn ngắt lời bố, nụ cười trên khuôn mặt vụt tắt thay vào đó là tất cả nét đau thương thay thế…
- Có… có… chuyện gì…? – Ông như có dự cảm không lành, hỏi lại con trai một cách ngập ngừng.
- Em Trang biết bố bị bệnh, về thăm bố, trên đường đi bị tai nạn nên đã… và chính em ấy đã hiến trái tim để thay cho bố… hức… - Nói đến đây Toàn không cầm nổi nước mắt. Anh bật khóc nức nở.
- …
Bố anh bị sốc nên cứ ngồi thừ người ra, không một chút biểu cảm. Tai ông ù lên. Mọi thứ xung quanh quay cuồng. “Tôi đang sống lại bằng trái tim của con gái ư… Không… Tôi còn chưa làm được gì cho nó. Không!” ông như hét lên trong chính những suy nghĩ dằn vặt của mình.
- Sao con lại gọi em con về… con nói đi! – Lúc này ông mới sực tỉnh và quát mắng thằng con trai.
- Con… con xin lỗi…
- Yêu cầu người nhà bệnh nhân ra ngoài, ông ấy vừa mới phẫu thuật xong không được để bị kích động.
Cô y tá nghe thấy tiếng tranh cãi liền chạy vào can ngăn. Toàn bị lôi ra ngoài. Anh gục xuống nơi ghế chờ và khóc nấc lên thành tiếng còn bố anh trong phòng bệnh cũng không kìm nổi nước mắt. Hai người cùng khóc… nhưng có một cô gái lại mỉm cười luôn bên cạnh an ủi hai người. Có lẽ nó biết việc làm lần này của nó không những cứu được bố mình mà còn khiến anh trai thay đổi. Vậy là nó yên tâm rồi.
***
Ngày tổ chức tang lễ cho Trang là một ngày mùa đông nắng rực rỡ. Một đám tang không hề ảm đạm và lạnh lẽo cho cái chết ở tuổi mười tám. Mọi người trên mặt ai cũng hiện rõ nét sự thương xót dành cho nó, nhưng mặc nhiên không một ai rơi lệ. Có lẽ họ muốn nó ra đi mà không phải áy náy bất cứ điều gì.
Trước khi để linh cữu nó nhập thổ về với thiên nhiên, bố nó cùng anh trai quỳ trước nó dập đầu:
- Con gái. Bố xin lỗi. Con yên tâm bố sẽ sống thật khỏe mạnh và bảo vệ thật tốt trái tim bé nhỏ của con.
- Em gái… anh biết cho dù anh có sửa sai thế nào cũng không khiến em quay về sum họp với gia đình mình được. Nhưng em hãy tin anh, anh nhất định sẽ chăm sóc bố thật tốt.
…
Nó đã đi rồi. Trang xinh xắn đáng yêu từng chịu nhiều thiệt thòi nay đã ra đi rồi. Nó đánh đổi cả sinh mệnh mình để làm thay đổi vận mệnh của những người trong gia đình, những người gắn bó máu thịt với nó. Đây có lẽ không phải là đau đớn như ai kia vẫn tưởng mà là sự giải thoát cho tất cả…
Thiên Yết
(06/09/2014 - đăng lần đầu tại diễn đàn Gác Sách - http://gacsach.com/diendan/threads/trai-tim-be-nho.3722/).
P/s: Có gì sai sót, mọi người chỉ giùm tớ với nha.
Copy vui lòng liên hệ mình nha. thank.
No comments:
Post a Comment