Em cứ nghĩ nếu sống hết mình thì sẽ nhận được hạnh phúc như em tưởng. Nhưng người biết đấy, cuộc sống không chỉ có màu hồng… Có lẽ em quá ngây thơ rồi phải không?
Em ước bên em người thật sự là ánh sáng chứ không phải là ngọn nến mỏng manh chỉ cần một “sợi” gió ùa đến là vụt tắt. Cứ ngỡ thân con gái như em mong manh hơn ai hết… Nhưng người em chờ đợi mới thật mong manh. Người ơi… đến bao giờ người mới xuất hiện để làm điểm tựa cho em khi em mỏi mệt. Người ơi!
Em đã từng muốn “có” người bên cạnh đến điên dại… Nhưng sự cô đơn hiu quạnh vốn chiếm giữ em đã ngăn em. Em là muốn cô đơn ư? Hay cuộc sống này quá phức tạp khiến em sợ được yêu thương…
Người có biết, những lúc tinh thần em lạc lõng em đã phải kìm nén cảm xúc mình như thế nào không? Không một ai có thời gian, không một ai chịu lắng nghe? Tất cả đều có nỗi lo riêng và vấn đề của em dần trở thành “không là gì” với họ… Em chỉ biết vùi mặt vào gối đắm chìm trong bóng tối để gặm nhấm ưu phiền riêng em. Người ơi, có khi nào em cứ như này mãi không? Là không ai bên cạnh, là mệt mỏi, là kiệt quệ sức lực đến chết! Cuộc sống này, có lẽ quá bộn bề… đến mức một đứa con gái như em không thể “ôm” được.
Đứng giữa cuộc đời đầy nắng và gió, em cứ vậy mà lặng lẽ xuôi ngược. Em mặc người xung quanh ngã quỵ, người xung quanh cũng vậy! Tất cả hờ hững bước qua nhau! Có khi nào người từng là một trong số những người xung quanh đó cũng “lướt” qua em thật hững hờ.
Trái tim “cuộc đời” thật sắt đá, nó khiến những người sống trong nó thật ngột ngạt. Em và người – những nửa thuộc về nhau, đến bao giờ mới trùng phùng để giúp nhau chia sẻ những bộn bề, ngổn ngang trong cuộc sống.
Có bài hát nói rằng “cần lắm”. Vâng! Em cũng đang cần lắm rất nhiều điều từ “người” của em trong tương lai. Vẫn biết một ngày nào đó, người sẽ đến… nhưng có lẽ “một ngày” đó còn quá xa vời…
Cuộc sống bộn bề lắm người biết không? Vậy nên người hãy mau xuất hiện đi nhé…
Thiên Yết
(7.01 PM – 20/09/2014). Bài này mình đăng lần đầu tại diễn đàn gacsach.com
P/s: Copy vui lòng liên hệ với mình nhé. Cảm ơn.