Wednesday, October 9, 2013

LÀ CHÍNH MÌNH, TÔI CHIẾN THẮNG TẤT CẢ!

Tôi cần gì trong cuộc sống bộn bề, phức tạp này? Tôi thật sự không biết! Tôi cứ sống, cứ sinh hoạt như một con người bình thường, nhưng.... bản thân tôi không thấy mình được như thế. Lắm khi vu vơ nghĩ vẩn, nghĩ vơ tôi lại thấy mình thừa thãi và vô dụng. Tôi toàn làm khổ người khác, toàn làm phức tạp thêm cuộc sống của họ. Tôi muốn mình chết đi để nhường sự sống cho những người đáng sống hơn tôi. Nhưng tôi không đủ can đảm để kết thúc sinh mạng nhỏ bé này. Và từ đó tôi sống như một kẻ tự kỷ. Lúc nào cũng khép mình, không dám nói chuyện lâu la, hay ngồi "đâm mưa chém bão" như người ta. Tôi sợ, sợ tất cả, sợ cả người nhà-những người nhất mực yêu thương tôi. Nhưng thật đau lòng là vì một lý do nào đó mà tôi không nhận ra được thứ tình cảm này.
Vào một ngày kia vì quá bí bách trong tâm hồn mà tôi quyết tâm thay đổi và sống khác đi-có ích hơn nếu không muốn nói là bớt tầm thường hơn trước. Tôi hạnh phúc với sự đổi thay hữu ích này của mình. Tôi vui, rất vui. Nhưng rồi tôi nhận ra, cho dù mình có cố gắng tới đâu đi chăng nữa thì tôi cũng đã thụt lùi sau mọi người và sau xã hội quá nhiều. Tôi hoang mang không biết làm thế nào để hòa nhập, để mình không còn lạc lõng. Tôi bắt đầu điên đảo gồng mình bước tiếp. Và thật bất ngờ khi sự vực mình trở lại này của tôi được mọi người đón nhận. Tôi hân hoan, vui vẻ như chưa từng phải một lần chống chọi với tổn thương, đau khổ. Và các bạn biết không tôi đã chiến thắng căn bệnh tự kỉ mãn tính bằng nỗ lực của chính tôi. Mãi sau này khi biết được sự thật tôi mới ngỡ ngàng và vỡ lẽ vì sao họ lại làm thế với tôi. Tất cả cũng vì họ muốn tôi biết không phải lúc nào sự bao bọc cũng là cần thiết, hãy tự đứng trên đôi chân của mình.
Các bạn ạ, nhìn tôi mà rút ra kinh nghiệm nhé.


_TA_

Copy vui lòng liên hệ mình nha. thank. 

No comments:

Post a Comment