(Nguồn ảnh: Internet; Sửa ảnh: Thiên Yết)
Ngày mưa đó có hai con người cùng nhau nói cười, tay chạm nhau đầy ngại ngùng dưới cơn mưa cuối thu. Hai trái tim cứ rộn ràng yêu thương thế đó. Cùng chờ cho mưa tạnh tại trạm bus mà không ai dám nhìn ai lâu, thi thoảng lại len lén rồi cười tủm tỉm như những đứa trẻ bị chọc cho thẹn thùng.
Dưới cơn mưa hôm ấy cả hai tưởng rằng đã là chân ái của cuộc đời nhau, cả hai tưởng rằng qua nắng, qua mưa cùng nhau sẽ cứ vậy bền vững mà cạnh nhau thôi. Nhưng hóa ra viễn cảnh màu hồng vốn dĩ chỉ có trên phim ảnh.
Người có biết nay mưa không? Người có thấy lạnh không? Người có nhớ ai đó như ai đó đang nhớ người không?
Có rất nhiều câu hỏi muốn gửi tới một người không biết nên gọi bằng tên gọi nào, chỉ biết đó là người mà chỉ cần nghĩ tới là khóe mi lại nặng dần những giọt nước.
Bầu trời đêm nay không có sao, nặng trịch những mây và gió thổi. Lạnh lắm, lòng cũng chua chát và ngập tràn thương nhớ lắm...
Ngày mưa hóa ra là vậy. Hóa ra cái cảm giác cô đơn khi mưa xuống là như vậy. Nhớ về những vui tươi ngày nào mà vô tình làm nước mắt và mưa hòa làm một. Nhòe nhoẹt những suy tư vụn vỡ...
Đông đã tới vài lần theo những đợt gió mùa dài ngắn khác nhau... ấy vậy mà người ở đâu không thấy tới nơi đây.
Mưa đang rơi... đang rơi... theo dòng ký ức tràn vào trái tim đầy thương tổn...
Lạnh!
Thiên Yết
(18/11/2019 - 9:49 pm)
P/s: Copy vui lòng dẫn nguồn, cảm ơn mọi người nha ^^.