Sunday, March 12, 2017

Cảm ơn cậu! - Chương 1

(Ảnh internet)

Mẫn nhớ mãi khoảnh khắc cuối cùng cô gặp cậu, đó là một ngày bình yên nhưng không có nắng. Bầu trời khi ấy mây trắng dày thành những khối khổng lồ như muốn đổ vài cơn mưa cho nhẹ bớt đi. Cậu đã biến mất khỏi cuộc đời cô mà không hề báo trước. Nếu biết được hôm đó là ngày cuối cùng gặp cậu cô đã nói rằng mình thích và yêu cậu thật nhiều. Có lẽ mọi thứ đã quá muộn màng.

Hai nghìn ba trăm bảy mươi ngày sau.
Mới kết thúc kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán ai cũng cảm thấy bản thân mình nặng nề và lười biếng vì dư âm còn sót lại của nó. Mẫn cũng vậy!
- Ừ, tao chả muốn làm cái phân tích báo cáo ấy đâu.
- Mày mà cũng lười vậy á?
Hằng - Bạn cùng lớp liên thông đại học của Mẫn nói như hét vào màn hình điện thoại khi đang gọi video qua facebook với cô.
- Tao cũng là người bình thường như bao người thôi có gì đặc biệt đâu mà không được phép lười. - Mẫn chống cằm, mắt đờ đẫn nhìn Hằng nói bằng giọng bất cần và vô vị.
- Tỉnh lại đi mày. Điều gì khiến mày mới Tết ra đã chán chường quá vậy?
- Chả biết! Thôi tao có việc rồi, đi lát đây. Mày cần hỏi gì cứ nhắn đó. Về tao bảo cho.
Mẫn tắt phụt màn hình không để Hằng kịp nói gì. Cô nhổm người khỏi giường túm cái áo khoác vắt trên giá treo đồ mặc vào, vuốt qua mái tóc dài chấm thắt lưng được nhuộm màu nâu sương mù vài cái rồi khóa cửa đi ra khỏi nhà.

Gần đây nỗi nhớ cậu - người con trai của hơn sáu năm về trước càng ngày càng da diết. Cô không hiểu nổi bản thân mình đang bị làm sao nữa, một khoảng thời gian quá dài như vậy đã trôi qua, ấy thế mà cô không thể quên. Thậm chí còn nhớ cậu hơn.

Tình cảm của con người thật lạ lùng, có thể vì Mẫn chưa từng được bên cậu ta nên mới khao khát và mong ước đến vậy. Trong những năm tháng xa cậu, trái tim cô đôi lần lạc nhịp vì một số người nhưng lý do cô không tiến đến với họ là vì cậu. Vì cô nhận ra người nào khiến cô động lòng cũng đều có vóc dáng và một số đặc điểm giống cậu.
Mẫn không thể quên được cái dáng cao gầy nhưng vẫn vững chắc, làn da bánh mật láng mịn ấy và giọng nói ấm áp cùng nụ cười rạng ngời khi cậu gọi tên cô. Còn nhớ cậu đến vậy thì làm sao cô có thể yêu người khác. Làm sao cô có thể làm được...

Bỏ quên bài tập cần hoàn thành sau Tết, Mẫn lái xe đạp điện đến quán cà phê sách - Gidae Coffee. Mỗi lần cô đơn hay cần thư giãn cô đều đến đây. Thói quen này đã có được hơn hai năm nay. Cô yêu bầu không khí của Gidae Coffee và cũng rất quý anh chủ quán vì anh ấy quá thân thiện và dễ mến.
- Lại là em đấy à!
Tùng không giấu nổi sự vui sướng khi đón vị khách ruột của mình sau khoảng thời gian nghỉ Tết dài gần hai mươi ngày.
- Anh không muốn tiếp em à? - Mẫn cười tươi rói nhìn anh rồi kéo ghế ở vị trí quen thuộc và ngồi xuống.
- Đâu có. Anh mong em đêm ngày. - Tùng lém lỉnh nháy mắt. - Thế hôm nay em uống gì? Đen đặc hay matcha.
Dựa vào thức uống được chọn anh có thể đoán được tâm trạng của Mẫn. Tuy những sự chọn lựa đó của cô đều là ngẫu nhiên nhưng lần nào cũng vậy. Nếu buồn cô sẽ chọn đen đặc. Còn bình thường thì sẽ là matcha. Đôi khi cô cảm thấy quá đỗi vui vẻ thì sẽ bắt anh nghĩ cho cô một thứ đồ uống mới để thử. Cứ đều đặn hàng tuần trong suốt hơn hai năm qua và có khi là cả tuần anh tự tay pha đồ cho cô. Tùng đã dành cho Mẫn một vị trí đặc biệt trong tim mình... nhưng cô không hề hay biết.
- Có thứ gì đắng hơn đen đặc không anh?
Khuôn miệng vẫn còn nét cười nhưng ánh mắt sâu thăm thẳm đã tố cáo sự xáo trộn trong cảm xúc của cô lúc này.
"Cô ấy buồn. Mới đầu năm mà lại gặp chuyện gì rồi. Ước gì cô ấy mở lòng tâm sự với mình." Tùng lơ đễnh theo đuổi dòng suy nghĩ của mình. Đắng hơn đen đặc có lẽ là tấm lòng của anh lúc này...
- Ê chủ quán xấu giai! - Mẫn cao giọng, tay víu lấy vạt áo khoác đang mở khóa của anh.
- Thì anh bận nghĩ đồ uống cho em đó.
Cả hai nhìn nhau cười, trong lòng mỗi người là cả một bầu trời suy nghĩ to lớn về hai vấn đề hoàn toàn khác nhau. Giữa họ luôn là khoảng cách song song vô tận chưa bao giờ và chưa khi nào có điểm chung.

Ngày thứ hai nghìn ba trăm tám mươi.
Thủ đô ngày Valentine ngập tràn giai điệu tình yêu, trái tim hồng, đỏ, các loại hoa, quà và socola, ai cũng váy áo xúng xính tay trong tay với người thương trong khi Mẫn vất vả len lỏi từng góc trên đường để đến lớp học liên thông lúc sáu giờ tối. Cô thầm than vãn vì bản thân ngủ quên không đặt chuông. May mà Hằng gọi nhờ xin phép nghỉ học hộ chứ không thì cô đã muộn giờ thật.

Đến nơi Mẫn vội vã dựng xe quên cả lấy vé chạy thục mạng lên lớp. "Ôi! Sao lớp mình lại trên tầng sáu nhỉ. Đã vậy thang máy còn hỏng chứ! Đúng là mới khai xuân đã bị nguyền rủa rồi!" Cô cảm thán trong đầu mình cả mớ suy nghĩ oán giận cùng trách cứ.
Lớp học lên điện nhưng im ắng khó tả chứ không ồn ào như mọi lần, Mẫn đoán giảng viên đã vào lớp. Cô dừng lại cạnh cửa chỉnh lại quần áo, khăn quấn cổ rồi bước vào lớp.
- Em xin phép...
Mẫn đứng hình, toàn bộ tế bào trên người như ngừng hoạt động, cô nhìn chằm chằm vào thầy giáo trẻ tuổi đang đứng trên bục giảng. Và người ấy cũng vậy. Anh nhìn bao quát người con gái cao một mét sáu hai, khoác áo dạ dài, mặc quần jean, quàng khăn, đi giày trắng, khoác túi đen bên phải rồi nhìn lên mái tóc nhuộm màu cá tình, và tiếp đó là đôi mắt đen láy và bờ môi tô son màu cam của cô. Còn cả lớp thì nhìn hai người, ai nấy đều há hốc mồm. Nhưng anh ta không ưa bầu không khí bị đông cứng như vậy nên đã lên tiếng trước.
- Em vào lớp đi, sao nhìn tôi mãi vậy?
- Chỉ là em thấy thầy quen quá thôi?
Mẫn tuy bối rối nhưng không hiểu sao cô lấy lại bình tĩnh nhanh đến thế. Cô nói từng chữ thật trôi chảy, mặt đối mặt, mắt chạm mắt và miệng nở một nụ cười với anh chàng giảng viên trẻ tuổi kia.
- Quen đến vậy sao?
Thầy giáo cũng nở một nụ cười thân thiện đáp lại lời Mẫn.
- Vâng! Giống như em đã gặp thầy trong quá khứ vậy! Thầy tên gì ạ?
Cả lớp ồ lên sau câu trả lời của Mẫn. Có những tiếng cười, cũng có cả những câu nói không mấy hay ho được bình phẩm về cô từ dưới lớp hắt lên. Cô nghe thấy nhưng mặc kệ. Không gì lúc này quan trọng bằng việc xác nhận danh tính của người đang đứng trước mặt cô.
- Thầy tên là Hoàng Mạnh Cường em nhé. Thôi được rồi, giờ thì em vào lớp và về chỗ ngồi đi.
"Là Mạnh Cường, chính là cậu ấy. Sao có thể? Cậu ấy biến mất không chút tin tức và... và giờ phút này đứng đây với tư cách là giảng viên của mình! Mình không thích cảm giác này!" Mẫn nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của thầy giáo trẻ, khóe miệng khẽ nhếch lên, khoanh tay trước ngực cô buông một câu gây bão cả lớp rồi mới về chỗ ngồi:
- Tên thầy hay quá nhỉ? Em thích tên thầy đấy!
- Ôi trời, con này điên rồi bọn mày!
- Nó sao vậy!
Mọi người vốn quen với hình ảnh một Mẫn ít nói, khép kín và ít quan tâm sự đời. Vậy mà hôm nay lại thấy cô có những cư xử và biểu cảm như vậy, quả thực những điều không tưởng trên thế gian này là vô cùng và không thể đo đếm được.
- Các em trật tự nào!
Cường hơi sốc khi người con gái trong lòng anh bỗng thay đổi sau bao nhiêu năm và sự thay đổi này có phần tiêu cực làm anh khó chịu. Nhưng tim anh lại đau thắt khi cảm nhận được sự giận dữ trong đáy mắt Mẫn. Ẩn sau nụ cười kia là cả một hố sâu phẫn nộ. Anh biết vì sao cô như vậy! Tất cả là do anh.
Tuy nhiên anh thấy rất vui vì Mẫn vẫn bình an và xinh đẹp như vậy. Chỉ là anh không thể ngờ mình có thể gặp cô - người con gái anh đã quyết định từ bỏ hơn sáu năm về trước tại nơi đây.
 
Duyên phận giữa người với người thật kỳ lạ. Ly biệt rồi tái hợp... nhưng mọi chuyện cứ diễn ra mà chả cần một cái cớ nào như vậy sao? Thật khó để lý giải sự trùng hợp khủng khiếp đang xảy ra giữa anh và cô lúc này. Như một trò đùa của số phận vậy!

Dưới lớp mọi người vẫn xôn xao bàn tán, nhưng rồi bầu không khí cũng im lặng trở lại khi Cường nói buổi học bắt đầu.

Anh là giảng viên thực tập dạy môn Kiểm toán Báo cáo Tài chính thuộc bộ môn Kiểm toán của Học viện Kinh tế. Còn Mẫn là sinh viên liên thông đại học khóa mười lăm của trường.
Ban đầu cô dự định đi làm một thời gian rồi mới học lên đại học nhưng do tham khảo ý kiến mọi người và được khuyên nên thi luôn chứ không sau này đang đi làm lại đi học sẽ rất ngại và lười. Nghĩ ngợi gần tuần trời cô quyết định đăng ký thi, nhưng thật trớ trêu các trường cô muốn đăng ký đều yêu cầu có bằng gốc cao đẳng mà cô mới chỉ được nhận bằng tốt nghiệp tạm thời. Đang thầm nghĩ bản thân không may mắn thì vô tình đọc được thông báo tuyển sinh của Học viện Kinh tế chấp nhận bằng tạm thời và chỉ yêu cầu nộp bằng đỏ khi sinh viên đó bắt đầu nhập học.
Chính vì vậy nên hai người mới có cơ hội gặp nhau tại một nơi và tại hai vị trí trong xã hội mà không ai ngờ được.

Có đôi khi ta tự hỏi cuộc đời này có điều gì bất ngờ? Rồi một ngày Thượng Đế tạo ra một bất ngờ khiến tim ta rụng rời còn cảm xúc thì không cách nào diễn tả nổi...

No comments:

Post a Comment